Một vùng cỏ áy bóng tà,
Gió hiu hiu thổi một vài bông lau
Rút trâm sẵn giắt mái Đầu,
100. Vạch da cây vịnh bốn câu ba vần.
Lại càng mê mẩn tâm thần
Lại càng Đứng lặng tần ngần chẳng rạ
Lại càng ủ dột nét hoa,
Sầu tuôn Đứt nối, châu sa vắn dàị
105. Vân rằng: "Chị cũng nực cười,
"Khéo dư nước mắt khóc người Đời xưạ"Rằng: "Hồng nhan tự thuở xưa,
"Cái Điều bạc mệnh có chừa ai Đâu ?
Nỗi niềm tưởng Đến mà Đau,
110. Thấy người nằm Đó biết sau thết nào ?"Quan rằng: "Chị nói hay sao,
"Một lời là một vận vào khó nghẹ